Sự nghiệp chính trị Ned Lamont

Thời kỳ đầu

Ned Lamont hoạt động song song kinh doanh, xã hội và chính trường. Năm 1987, lần đầu tiên ông được bầu vào Ban Điều hành thị trấn Greenwich, Connecticut, nơi ông phục vụ trong một nhiệm kỳ. Ông tranh cử vào Thượng viện tiểu bang năm 1990, đối thủ là William Nickerson của Đảng Cộng hòa và Thượng nghị sĩ tiểu bang đương nhiệm Emil "Bennie" Benvenuto, người đã chuyển đảng phái của mình từ Đảng Cộng hòa sang Đảng A Connecticut.[30] Nickerson giành chiến thắng trong cuộc đua ba chặng với Lamont về thứ ba.[31] Sau đó, ông đã phục vụ ba nhiệm kỳ trong Ban Điều hành thị trấn Greenwich và làm Chủ tịch Hội đồng Tư vấn Đầu tư tiểu bang, nơi giám sát các khoản đầu tư vào quỹ hưu trí của tiểu bang Connecticut.[32][33]

Tranh cử Thượng viện 2006

Ned Lamont vào năm 2006.

Vào ngày 13 tháng 3 năm 2006, Ned Lamont tuyên bố chiến dịch tranh cử vào Thượng viện Hoa Kỳ đối đầu với Thượng nghị sĩ đương nhiệm Joe Lieberman.[34] Vào ngày 06 tháng 07, ông đã tranh luận với Joe Lieberman trên truyền hình, đề cập đến các vấn đề như Chiến tranh Iraq, chính sách năng lượng và nhập cư. Trong cuộc tranh luận, Lieberman lập luận rằng ông đang trong thời kỳ kiểm tra litmus,[Ghi chú 2] khẳng định ông là một Đảng viên Dân chủ hệ bánh mì và bơ [bread-and-butter Democrat],[Ghi chú 3] và nhiều lần được hỏi, "Ned Lamont là ai?" Lieberman sau đó hỏi Lamont liệu ông có công bố bản khai thuế thu nhập hay không, sau đó ông đã làm như vậy.[35]

Ned Lamont tập trung vào mối quan hệ ủng hộ của Joe Lieberman với các Đảng viên Cộng hòa, nói với ông ấy rằng "nếu ông không thách thức Tổng thống Bush và chương trình nghị sự thất bại của ông ấy, tôi sẽ làm". Ông chỉ trích cuộc bỏ phiếu của Lieberman cho Đạo luật Chính sách Năng lượng năm 2005, mà ông gọi là "Dự luật năng lượng Bush–Cheney–Lieberman. Đáp lại lời khẳng định rằng ông ủng hộ các chính sách của Đảng Cộng hòa, Lieberman tuyên bố ông đã bỏ phiếu với các Đảng viên Dân chủ tại Thượng viện trong 90% thời gian. Lamont cho rằng người đương nhiệm ba nhiệm kỳ thiếu can đảm để thách thức Chính quyền Bush trong Chiến tranh Iraq. Ông cũng chỉ trích Lieberman vì đã hỗ trợ liên bang can thiệp vào vụ Terri Schiavo.[36][37] Vào ngày 30 tháng 07, ban biên tập The New York Times đã tán thành Lamont.[38] Cùng ngày, The Sunday Times đưa tin Bill Clinton cảnh báo Lieberman không nên tranh cử độc lập nếu ông thua Lamont.[39] Cam kết từ chối tiền từ các nhà vận động hành lang trong cuộc bầu cử, Lamont đã tài trợ phần lớn chiến dịch của chính mình, với số tiền quyên góp vượt quá 12,7 triệu USD.[40][41]

Ned Lamont đã thắng cuộc sơ bộ với 52% phiếu bầu,[42] đây là cuộc đua vào Thượng viện duy nhất vào năm 2006 mà một người đương nhiệm bị mất tái đề cử. Trong bài phát biểu về nhượng bộ của mình, Lieberman tuyên bố ông vẫn giữ vững những tuyên bố trước đó rằng sẽ tranh cử với tư cách độc lập nếu ông thua cuộc sơ bộ.[43] Dưới biểu ngữ Connecticut for Lieberman, Lieberman đã giành chiến thắng trong cuộc tổng tuyển cử với gần 50% số phiếu bầu, các cuộc thăm dò cho thấy Lieberman đã giành được 33% phiếu từ Đảng viên Dân chủ, 54% cử tri độc lập và 70% Đảng viên Cộng hòa.[44] Bộ phim tài liệu Blog Wars của Sundance TV đã ghi lại ảnh hưởng của của việc viết blog chính trị đối với cuộc bầu cử.[45] Trong khi một số cuộc thăm dò của Research 2000 do Daily Kos ủy nhiệm vào năm 2007 và 2008 cho thấy ông sẽ giành chiến thắng trong cuộc tái đấu ở Thượng viện với Lieberman nhờ ủng hộ ngày càng tăng,[46][47] Lamont cho biết ông không cân nhắc một chiến dịch tranh cử khác cho Thượng viện.[48]

Hoạt động 2008

Giai đoạn trong cuộc tổng tuyển cử Tổng thống Hoa Kỳ 2008, Ned Lamont có những hoạt động cho chiến dịch này. Ban đầu ông ủng hộ chiến dịch tranh cử Tổng thống của Chris Dodd.[49][50] Sau khi Dodd bỏ cuộc đua, Lamont trở thành Đồng Chủ tịch tiểu bang cho chiến dịch tranh cử Tổng thống của Barack Obama.[51] Chiến thắng của Obama trong cuộc bầu cử sơ bộ của Đảng Dân chủ ở Connecticut được cho là nhờ khả năng của Lamont trong việc tìm ra cơ sở cử tri mà ông đã xây dựng trong chiến dịch tranh cử tại Thượng viện của mình.[52] Vào tháng 3 năm 2008, ông là đại biểu tiểu bang tham dự Đại hội Quốc gia Đảng Dân chủ năm 2008, sự ủng hộ của ông được cam kết dành cho Obama.[53]

Liên quan

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Ned Lamont http://lamontblog.blogspot.com/2006/04/4000-donors... http://www.cbsnews.com/8301-503544_162-20022115-50... http://www.cnn.com/ELECTION/2006/pages/results/sta... http://articles.courant.com/2010-08-02/news/hc-pri... http://www.courant.com/politics/capitol-watch/hc-p... http://www.courant.com/politics/elections/hc-pol-d... http://www.courant.com/politics/hc-pol-ned-lamont-... http://www.dailykos.com/story/2008/04/07/491459/-C... http://www.hartfordbusiness.com/article/20180720/N... http://www.huffingtonpost.com/ari-melber/ned-lamon...